🦔 Bị Cha Bán Cho Hạ Thiếu
Đánh giá: 8.0/10 từ 238 lượt. Cùng đọc truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu của tác giả Lập Hàm tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thiếu nữ dù có bị cha mình áp bức vẫn kiên cường vươn lên. Dù cho người cha say xỉn kia suốt ngày đòi tiền
Khi chó bị hạ bàn cũng vậy, bạn cần kiên trì và chăm sóc thú cưng kỹ càng, chú ý tất cả các yếu tố như: chế độ ăn uống, vận động và cách chăm sóc thường ngày. Sau đây là những cách chữa trị đơn giản và hiệu qủa bạn nên áp dụng: - Bổ sung canxi vào cơ thể cho
Hạ bàn ở chó tuy không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe của chó nhưng sẽ làm mất dáng của chó và đi lại có phần khó khăn. Đối với 1 con chó khi mắc chứng chó bị hạ bàn thì coi như đã hết giá trị. Chính vì thế, chúng ta nên tìm hiểu và cách chữa chó bị hạ bàn.
Chương 1: Chạm mặt. Chương 2: Phải thật thành công. Chương 3: Người mẹ diệu hiền. Chương 4: Tôi gặp phải biến thái! Chương 5: Vận đen tại công ty. Chương 6: Hợp đồng bán con. Chương 7: Món hàng của hạo thiếu (h) Chương 8: Tổng tài lang băm (h) Chương 9: Tiểu yêu tinh!
Thiếu nữ dù có bị cha mình áp bức vẫn kiên cường vươn lên. Dù cho người cha say xỉn kia suốt ngày đòi tiền, suốt ngày rượu chè bài bạc, cô vẫn có thể chịu đựng. Nhưng khoản nợ to đùng này, cô làm sao chi trả đây??? Trong lúc rối bời vì hoàn cảnh bế tắc hiện tại, cô gặp được một anh chàng kì lạ
Dù cho người cha say xỉn kia suốt ngày đòi tiền, suốt ngày rượu chè bài bạc, cô vẫn có thể chịu đựng. Nhưng khoản nợ to đùng này, cô làm sao chi trả đây??? Trong lúc rối bời vì hoàn cảnh bế tắc hiện tại, cô gặp được một anh chàng kì lạ. Dù khá đẹp trai nhưng
Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu Lập Hàm Hợp Đồng Bán Con *Anh Ngọc về lại phòng làm việc. Đương nhiên cô không thể tránh khỏi những ánh
VOV.VN - Ngày 20/10, TAND huyện Đồng Phú, tỉnh Bình Phước tuyên phạt Trần Thanh Tú 5 năm 6 tháng tù giam về tội "Cố ý gây thương tích" và "Hành hạ con"; Lầu Y Lầu (25 tuổi) 2 năm tù treo về tội "Hành hạ con".
Đọc truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu tác giả Lập Hàm FULL chương 83 mới nhất. Hỗ trợ giao diện điện thoại, tablet, tải app đọc truyện offline, EPUB.
HoDixzx. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Trạch cùng Anh Ngọc chạy vào sảnh khách sạn C. Dùng thẻ của mình đưa cho lễ tân, sau khi kiểm tra thì cô ấy đưa hai người họ đi đến phòng 192. Anh Ngọc lo lắng đến độ cả gương mặt đều nhăn nhó khó coi, trên trán mồ hôi cũng nhễ nhại. Không biết Lê Đan bị gì, ra làm sao. Và cũng không biết được tại sao anh lại đến đây làm gì. - Đến rồi ạ! - Được, cảm ơn cô. Lam Trạch gật đầu. Sau khi cô gái kia quay đi thì anh đã liên tục đập cửa. Chất giọng cũng gấp rút, đầy lo lắng. - Lê Đan, tao đến rồi. Mày ra đây đi! Mãi vẫn không nhận được phản hồi. Lam Trạch lo đến sốt vó, liên tục đập tay mạnh vào cửa. - Lê Đan, có chuyện gì sao? Mở cửa mau! - Lê Đan không sao cả, anh về đi. Bên trong phát ra giọng của Trương Dĩnh. Anh Ngọc ngớ người, tim cũng chợt thắt chặt, đau nhói. Lê Đan làm sao lại cùng Trương Dĩnh ở khách sạn, lại còn chung một phòng? - Em mở cửa ra. Trương Dĩnh! Mau mở cửa!- Lam Trạch hết sức chịu đựng mà lớn tiếng quát. - Em không mở! Không còn cách nào cả, Lam Trạch lấy điện thoại rồi gọi cho Lê Đan. Chỉ vừa reo lên, chưa đến hồi thứ ba thì bên kia đã nhanh chóng bắt máy. Chất giọng khàn khàn, anh ấy thều thào. "Mày đến chưa?" "Tao đến rồi nhưng Trương Dĩnh không mở cửa." Vừa nghe Lam Trạch nói như vậy thì Lê Đan lập tức mở cửa phòng tắm và chạy ra. Gặp Trương Dĩnh đang đứng chặn cửa, anh đã rất tức giận mà đẩy cô ấy sang một bên. Cánh cửa phòng vừa mở, Lê Đan đã bắt lấy Anh Ngọc kéo vào bên trong đồng thời cũng đẩy Trương Dĩnh ra bên ngoài khiến cô ấy mất đà mà ngã xuống, may là Lam Trạch đỡ kịp. - Dùng thẻ Hoàng Kim của tao cấm không cho một ai được bước vào phòng này. Câu nói ấy vừa dứt cũng là lúc cánh cửa lạnh lẽo bị đóng sầm rất mạnh, chiếc thẻ óng ánh cũng rơi xuống đất. Trương Dĩnh tức muốn nghẹn cả cổ. Cô ta không phục mà lao đến đập cửa liên hồi, tay cũng vặn tay cầm hòng mở ra nhưng bên trong đã bị khoá trái. - Lê Đan, mở cửa ra cho em. Anh không được phép làm như vậy. Lam Trạch nhíu mày, không thể tức giận hơn được nữa. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn thoáng qua thì anh đã nhận thấy vài điều bất thường. Lê Đan không thể nào mất kiểm soát như vậy và cũng chưa từng bị như thế. Nhặt chiếc thẻ lên rồi bắt lấy cổ tay của Trương Dĩnh, Lam Trạch dứt khoát kéo cô ra ngoài. - Đi về! Em đừng náo nữa. - Anh buông em ra. Lam Trạch! Anh không được chạm vào người em. Gặp được Anh Ngọc như cá gặp phải nước. Lê Đan như con hổ đói và ôm chặt lấy cô, miệng liên tục hôn ở má, môi rồi cổ, đôi tay cũng sờ soạng tứ tung. Quá bất ngờ trước tình thế này, Anh Ngọc không thể chấp nhận được mà cố đẩy anh ra. Gương mặt cũng bắt đầu ửng đỏ. - Lê Đan...ưm...anh sao vậy chứ? - Anh Ngọc...cứu anh...cứu anh với. Ép Anh Ngọc xuống giường, Lê Đan kéo chân váy cao lên đến bụng. Môi giữ lấy môi của cô mà không ngừng ngấu nghiến. Đôi tay cuống cuồng gỡ khoá quần. Không cần màn dạo đầu, không phải chần chờ thêm nữa, Lê Đan nâng chân rồi khảm vật thô cứng vào bên trong cơ thể đầy mẫn cảm. - Ưm a...đau em. Đau quá A Đan! - Anh không chịu được nữa...hộc hộc... - Chậm thôi...anh...ưm...anh đừng vội như vậy mà. Ôm chặt lấy Anh Ngọc, Lê Đan vừa ngậm lấy chiếc cổ trắng ngần vừa đưa tay gỡ cúc áo sơmi mỏng manh. Phía bên dưới lại dồn dập, thô bạo hơn bao giờ hết. Như là anh đang dùng hết tất cả sức bình sinh mà mình có vậy. Anh càng manh động thì bên dưới lại không ngừng siết chặt khiến tâm trí như điên dại. Giống hệt một cái máy, bên dưới liên tục ra vào đều đặn còn bên trên lại chiếm lấy hai quả đào mềm như bông. Anh Ngọc như lơ lửng tận chín tầng mây, bàn tay nhỏ bé cũng siết chặt lấy drap giường. Khuôn miệng bé xinh không ngừng kêu lên những âm thanh ám muội. Thân người của cô mềm nhũn, run rẩy không thôi. Chưa bao giờ cô thấy anh mất kiểm soát như hiện tại. Từng chuyển động cũng giống hệt là muốn bức chết cô. Tâm lý dần dần ổn định. Lê Đan ôm chặt lấy Anh Ngọc, bên dưới cũng nhẹ nhàng hơn. Gương mặt áp sát, anh thở từng nhịp hổn hển rồi ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng, đầy thỏa mãn kia. Vuốt nhẹ bên má nóng ran, anh cưng chiều hôn lên đôi môi đỏ mọng. - Anh yêu em! - A Đan! Đôi mắt của Anh Ngọc chăm chú ngắm nhìn tổng thể gương mặt tựa như tượng tạc đã đỏ hoe từ bao giờ. Đôi tay yếu ớt cũng ôm chặt lấy tấm lưng trần rộng lớn của anh. Nở nụ cười hạnh phúc trên môi, cô thì thầm. - Đừng bao giờ rời xa em được không? Anh chẳng còn là người em yêu nữa mà chính là cuộc đời, là nguồn sống của em. - Chúng ta sẽ sớm kết hôn. Là một gia đình hạnh phúc cùng với những đứa trẻ thật đáng yêu. Chẳng một ai có thể ngăn cản cả. Chỉ cần em đừng nghe linh tinh một phía rồi bỏ mặc anh thêm một lần nữa thôi. - Không bao Anh Ngọc bật khóc vì hạnh phúc, nước mắt cũng nhanh chóng giàn ra hai Em không bao giờ bỏ đi thêm một lần nào nữa. Sau khi Lam Trạch kéo Trương Dĩnh đến đại sảnh thì cô ấy đã giật mạnh tay ra và một mực không muốn về. Sẵn tiện còn liên lạc cả Lâm Thu Hoa và Hạo Chính Quốc đến giải quyết. Lắc đầu đầy ngán ngẩm. Lam Trạch thở dài, không biết phải nên làm gì tiếp theo. Kéo Trương Dĩnh về không được mà làm loạn ở đây cũng không xong. Chẳng thể để mọi chuyện thêm ầm ĩ, Lam Trạch lấy thẻ mang đến quầy lễ tân. - Hạo Thiếu gia dùng thẻ này phong tỏa phòng 192, bất kể ai cũng không được bén mảng đến. - Anh không được làm vậy. Trương Dĩnh vừa nghe anh nói thì đã chạy đến ngăn cản. Lam Trạch giữ chặt cô ấy, thấy lễ tân cứ sớ rớ thì liền trừng mắt doạ nạt. - Duyệt! - Vâ...vâng... Cô ấy ríu rít quét thẻ rồi lấy điện thoại cố định và gọi đi. "Đội trưởng Ngôn, lập tức điều động bốn an ninh canh gác trước phòng 192 khu vip. Hạo thiếu gia hạ lệnh cấm không cho ai vào." "Được!" - Cô...- Hai mắt mở to, Trương Dĩnh ấm ức không nói thành lời. - Em đi ra đây! Lam Trạch tức giận kéo Trương Dĩnh ra một góc. Anh không hiểu được chuyện gì đã xảy ra khiến Lê Đan phải dùng đến lệnh cấm. Dù biết rằng Trương Dĩnh rất yêu Lê Đan nhưng cũng đâu được phép làm những chuyện bôi nhọ mặt nhau như thế này. - Rốt cuộc là em đã làm gì vậy? Tại sao mọi chuyện lại đến nước này? - Em chẳng làm gì Vòng tay trước ngực, cô khinh khỉnh quay mặt nhìn hướng khác. - Chẳng làm gì sao? Lam Trạch gật gù. Xâu chuỗi lại những gì anh nhìn thấy trước mắt thì không thể nào Lê Đan lại vô duyên vô cớ cần phải giải tỏa bản thân. Cũng chưa khi nào anh thấy anh ấy mất kiểm soát đến độ gặp nữ nhân thì liền như đang bị đói gặp phải mồi ngon. Bắt lấy cổ tay của Trương Dĩnh, anh nghiến răng ken két. - Là em đã bỏ thuốc ư? - A, đau...- Trương Dĩnh nhăn nhó mặt Anh buông em ra. Anh làm em đau đó. - Nói! Là em bỏ thuốc Lê Đan đúng không?- Không có dấu hiệu buông tha, Lam Trạch càng ra sức giữ chặt. - Phải, em bỏ thuốc đấy. Buông ra! Trương Dĩnh bực dọc giằng tay ra rồi xoa xoa cổ tay mình. Lam Trạch không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Chỉ biết nhếch môi cười khổ, anh thật không thể tưởng tượng ra nổi chuyện này. - Đến bao giờ em mới thôi trẻ con đây hả? Lần trước ở công ty thì cố gắng làm Anh Ngọc nhục nhã. Bây giờ em lại bỏ thuốc ép buộc Lê Đan. Đến bao giờ em mới để mọi người được yên bình đây? Đến bao giờ em mới là Trương Dĩnh của ngày trước? - Muốn yên bình ư?- Hai mắt ngấn nước đỏ hoe, Trương Dĩnh gằn Anh muốn em như ngày trước sao? Vậy thì anh mau bảo Hoàng Anh Ngọc chết dẫm kia cút đi. Cô ta từ đâu đến ngang nhiên cướp lấy Lê Đan của em. Chiếm luôn cả vị trí sau này ở Hạo Gia của em. - Lê Đan là của em bao giờ?- Lam Trạch nhíu Anh Ngọc chẳng cướp thứ gì của em. Hai người họ đến với nhau là trong sạch đàng hoàng. Em đừng mang tình cảm riêng tư của mình ra để áp đặt người khác rồi buộc họ chiều theo ý mình. - Anh... - Trương Dĩnh!- Lâm Thu Hoa vừa thấy Trương Dĩnh thì lập tức đi nhanh đến bên Có chuyện gì thế con? - Nội! Vỡ òa như đứa trẻ, Trương Dĩnh ôm lấy bà và gục đầu lên vai. Cả người cô run rẩy, nấc lên từng hồi, chất giọng cũng nghẹn ứ nơi cuống họng. Hạo Chính Quốc và Lâm Phi Sương cũng đến. Đúng ra là ông không cho bà đi cùng nhưng bà đã cố chấp ra ngoài bắt taxi mà đi. Lâm Thu Hoa vỗ về Trương Dĩnh, giọng điệu rõ ý cưng chiều. - Có chuyện gì uất ức nói cho nội nghe. - Nội...hức, hức...Lê Đan...hức, Lê Đan đang ở cùng...hức, Hoàng Anh Ngọc trong kia. - Hạo lão gia!- Lâm Thu Hoa nghiến răng, lập tức quắc mắt nhìn Chuyện này là thế nào vậy? Ông muốn bôi nhọ Trương Gia của chúng tôi sao? - Bình tĩnh đã. Tôi sẽ yêu cầu làm rõ chuyện này. Hạo Chính Quốc vốn vẫn trầm tĩnh như lúc đầu. Cứ như thế mà bước đến quầy lễ tân. Lâm Phi Sương nhìn Lam Trạch rồi tiếp tục im lặng. Bây giờ có lẽ nên im lặng quan sát thì hơn. Lâm Thu Hoa cũng kéo Trương Dĩnh đi đến chỗ của Hạo Chính Quốc. Vòng tay lại ôm chặt đứa cháu gái đang khóc ngất không ngừng của mình. - Chào cô! Tôi muốn gặp Hạo Ông ôn tồn nói với lễ tân. - Thật xin lỗi ngài. Hạo thiếu đã dùng thẻ Hoàng Kim ra lệnh cấm. Chúng tôi không thể gọi ngài ấy xuống đây hoặc cho ngài lên đó Cô ấy lịch sự trả lời. - Tôi là cha nó, mau mở cửa Cha và con chẳng khác gì nhau, ông dùng giọng điệu nhạt nhẽo mà ra lệnh. - Dù cho ngài có là gì đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể đáp ứng. Hạo lão gia cũng là một trong những người sở hữu thẻ Hoàng Kim nên chắc chắn cũng hiểu rõ công dụng và quy tắc của nó. Xin thứ lỗi vì không thể hỗ trợ ngài tốt nhất ạ. - Chúng tôi có chuyện gấp cần tìm cậu ấy. Cô không sợ rằng làm mất lòng Trương Thị và Hạo Thị ư?- Lâm Thu Hoa nghiêm mặt nhìn cô. - Thật xin lỗi... - Thật xin lỗi nhưng đây lại là nơi làm ăn của Giang Thị. Một giọng nói chợt cất lên. Tất cả đều giương mắt nhìn về hướng của người đàn ông đó. Một nam nhân anh tuấn phi phàm bước từ ngoài vào. Phong thái rạng ngời, sắc mặt tươi hơn cả hoa, anh ta rất lễ độ mà chào hỏi từng người có mặt. - Đây chẳng phải là Giang Thiếu, Giang Vũ Hiên sao?- Hạo Chính Quốc vươn tay ra. - Chào Hạo lão Anh cũng vươn tay, bắt lấy tay Không biết mọi người có cần tôi trợ giúp gì không? - À, Giang Thiếu, chúng tôi đang muốn gặp Hạo Thiếu. Cậu có thể giúp chứ? Lâm Thu Hoa nhìn anh và mỉm cười. Dẫu sao thì họ cũng có chút ít quen biết, vả lại Giang Thị là một trong những cổ đông lớn thành lập khách sạn này nên anh nói một tiếng chắc chắn sẽ được ngay. - Được chứ!- Vũ Hiên gật đầu rồi nhìn lễ Cô cứ mở hiệu lệnh để họ gặp Hạo thiếu nhưng ngày mai phải gửi công văn đến văn phòng luật để thực hiện đúng với quy định của thẻ Hoàng Kim. - Giang thiếu, như vậy chẳng khác gì chúng tôi đang xâm phạm?- Lâm Thu Hoa nhíu mày gắt gỏng. - Vậy thì một mực muốn vào phòng riêng khi đã được áp dụng thẻ Hoàng Kim vẫn không là xâm phạm sao? Thẻ Hoàng Kim là thẻ có quyền lực tối cao nhất để bảo vệ quyền riêng tư và tính an toàn cho thân chủ, cũng không phải bất cứ ai cũng dễ dàng có được nó. Nếu như mọi người còn quấy rối thì tôi xin phép mang luật ra dùng vậy. - Giang Thiếu, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra Hạo Chính Quốc liếc mắt, giọng điệu khó chịu vô cùng. - Phải, tôi không hiểu gì cho nên càng không để các người vào Cho hai tay vào túi, Vũ Hiên cong môi. Lâm Phi Sương im lặng quan sát tình thế. Bà không hiểu làm sao tại đây lại có Trương Dĩnh còn Anh Ngọc và Lê Đan lại ở trong khách sạn. Cần gì phải như vậy trong khi nhà của anh cách đây cũng chẳng bao xa. Đưa mắt nhìn Lam Trạch, bà khẽ giọng hỏi. - Chuyện là như thế nào vậy? Lam Trạch lưỡng lự nhìn hết thảy xung quanh xong thì cúi thấp người thì thầm vào tai của bà. - Lê Đan bị Trương Dĩnh bỏ thuốc, bây giờ thì đang cùng Anh Ngọc đang giải thuốc trong phòng. Vừa nghe tin động trời từ Lam Trạch, Lâm Phi Sương lập tức đưa tay lên che miệng để tiếng thốt đầy ngạc nhiên của mình không thể phát ra. Ánh mắt nhìn Trương Dĩnh đang ôm chặt lấy Lâm Thu Hoa mà khóc ngất, bà không thể tin được Trương Dĩnh lại làm mọi chuyện đến mức độ này. Điều đó có cần thiết hay không? Lê Đan đã chọn Anh Ngọc vậy mà cô ta lúc nào cũng quấy rối. Trương Dĩnh hồn nhiên, vui tươi của ngày trước đâu rồi? Đây là ai mà lại nghĩ ra được trò đó để ép buộc con trai của bà vậy? Nếu như hôm nay Lê Đan có ở cùng Trương Dĩnh thì bà tin chắc rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này dễ dàng. Còn ai hiểu con trai của mình bằng bà kia chứ. Ánh mắt không thể thất vọng hơn, Lâm Phi Sương nghiến răng, chất giọng cũng khó chịu thấy rõ. - Lê Đan là con trai tôi. Từ khi nào các người lại có quyền xâm phạm đến nó? Từ khi nào mà hết người này đến người kia muốn quấy nhiễu, làm phiền? - Hạo phu nhân, con trai của cô sai rành rành ra đó thì bắt chúng tôi trơ mắt nhìn sao?- Lâm Thu Hoa Nó và Trương Dĩnh đã định sẵn hôn ước, bây giờ lại ở cùng một đứa con gái khác trong phòng đó chẳng phải muốn bôi nhọ Trương Gia ư? - Là ai định hôn ước với bà? Tôi là người sinh ra nó mà còn chưa biết đến hôn ước kia vậy mà bà đã mang nó ra làm bức bình phong cho danh tiếng Trương Gia. Các người ở đây la lối, mang chuyện tư ra mà hét toáng lên thì chắc là giữ được thể diện rồi đấy. Tôi cũng nói trước, dù cho có bất kể là ai đi chăng nữa nhưng một khi đã phạm vào con trai tôi thì tôi không để yên Liếc mắt nhìn sang Hạo Chính Quốc, Lâm Phi Sương nhếch môi khinh Những gì tôi từng nói, ông nên ghi nhớ kỹ trong đầu. Đừng bao giờ để tôi lập lại lần thứ hai. Lam Trạch, chúng ta về. - Vâng! Lâm Phi Sương vừa quay lưng đi thì Lâm Thu Hoa liền quắc mắt nhìn Hạo Chính Quốc. Không thể dằn lại cơn tức giận, bà ấy nghiến răng. - Hạo lão gia, chuyện hôm nay không giải quyết rõ ràng thì chúng ta không cần bàn về dự án tiếp theo nữa. ... Trong vòng tay ấm áp của người nào đó, Anh Ngọc cựa đầu rồi từ từ mở đôi mi dài cong vút. Hơi ấm bao trùm cả thân thể mềm mại. Ngước mặt nhìn lên thì cô đã thấy Lê Đan vẫn còn say giấc, đôi tay cũng ôm chặt Anh Ngọc không cho thoát ra. Bên dưới hạ thân đau nhức không thôi, hiện tại cô muốn nghiêng người không được mà ngồi dậy cũng không xong. Đưa tay áp vào má của anh, Anh Ngọc mỉm cười và ngắm nhìn từng đường nét đầy quyến rũ. Ban đầu luôn chống đối, gặp Lê Đan cứ như gặp kẻ thù vậy mà bây giờ cô lại ở đây, yên bình bên cạnh, tận hưởng những gì hạnh phúc nhất cùng anh. Chưa bao giờ cô suy nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, cuộc sống thì đủ đầy còn tình yêu lại viên mãn. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, những ngón tay cũng lướt lên gương mặt đẹp không góc chết. Như có mật ngọt trút vào tim, Anh Ngọc say mê ngắm nhìn khi anh vẫn còn đang ngủ rất say. - Em ngắm mãi thì sao anh ngủ tiếp được đây? Càng ôm chặt Anh Ngọc, Lê Đan cất lời trong khi mắt vẫn cứ nhắm nghiền. Anh Ngọc như vừa bị bắt tại trận làm chuyện xấu, gương mặt cũng nóng ran, đỏ ửng. Ngượng ngùng nhẹ đấm vào lồng ngực của anh, cô cắn môi dưới. - Đồ xấu xa! Anh làm em giật cả mình. - Tiểu yêu tinh! Em chiếm hết trái tim của anh mất rồi. Anh cong môi mỉm cười, cánh môi mềm đặt lên trán của cô một nụ hôn. Xấu hổ chẳng biết để đâu cho hết, cô cố đẩy anh ra. Vừa ý ngồi dậy nhặt váy áo đi thay nhưng chưa gì Anh Ngọc lại bị cánh tay mạnh mẽ kia kéo lại. Giữ chặt cô trong lòng. Lúc này anh mới mở mắt rồi lướt môi hôn lên đôi môi bé xinh đầy mê hoặc. - Lần nào anh thể hiện tình cảm em cũng né tránh hết vậy? Hửm? - Anh biết rõ em rất ngại mấy chuyện này Ánh mắt chạm vào nhau, Anh Ngọc ngượng đến độ lập tức thu ngay lại. - Bây giờ chỉ có em và anh, em ngại gì?- Lê Đan nhướng một bên mày. Đưa mắt nhìn đồng hồ bé tí đặt ở tủ đầu giường, Anh Ngọc vội đánh trống lảng, không trả câu hỏi kia. - Mới có hai giờ sáng. Anh ngủ tiếp đi. - Vừa hai giờ sáng thôi ư?- Lê Đan chậc Đủ thời gian thêm hai hoặc ba hiệp nữa. - Anh...tên xấu xa Anh Ngọc hậm hực, đẩy anh ra khỏi người. - Chúng ta còn gì để giữ nữa kia chứ? Chẳng phải anh đã ăn em đến chẳng còn gì nữa sao? - Không được nói nữa. Em cấm anh nói đến mấy chuyện Chẳng thể xấu hổ hơn, Anh Ngọc đưa tay lên che đi gương mặt đỏ như gấc. - Để anh xem, người phụ nữ của anh còn mùi vị ngọt đến mức nào. Ra sức trêu chọc Anh Ngọc, Lê Đan thích thú lướt tay qua tấm lưng trần mịn màng. Anh rất thích mỗi khi cô như thế này, cưng không chịu được. - Không được làm nữa. Anh tha cho em Cả người không khỏi rét run, cô nài nỉ. - Chẳng có mỡ nào mà mèo chê cả. - Nhưng người ta...người ta còn đau đó. - Anh sẽ nhẹ nhàng! - Anh là đồ đại sắc lang tùy tiện! Anh là đồ lang băm!!!
Chương 1 Chạm mặt *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tên truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu Nữ chính Hoàng Anh Ngọc, 23 tuổi. Là một cô gái tràn đầy sức sống, luôn cố gắng để vượt qua mọi khó khăn của chính mình. Gia đình chỉ tầm trung, mẹ qua đời khi vừa lên năm, cha cũng từ đó mà đắm chìm trong bia rượu. Mọi chi phí đi học của cô đều do ông bà ngoại cấp. Khi cô vừa tốt nghiệp đại học thì cũng là lúc rời xa ông bà mãi mãi. Cuộc sống từ đó lại chật vật, khó khăn. Năm học cấp ba, Anh Ngọc đã phải lòng một đàn anh hơn mình 1 tuổi. Tuy người ta luôn kể xấu về anh ấy nhưng đối với cô, anh chẳng xấu xa tí nào. Vả lại còn rất dịu dàng và chăm sóc cô chu đáo. Dù là vậy nhưng cả hai vẫn còn là bạn bè trong suốt thời gian dài. Nam chính Hạo Lê Đan, 30 tuổi. Là thiếu gia duy nhất của Hạo Thị nên từ nhỏ đã có tư duy phải trên vạn người. Lúc nào anh cũng mang sức ép về tài chính, danh vọng và địa vị. Từ khi nhìn rõ được cuộc sống thì anh và cha không hề thuận hòa với nhau vì ông ấy có người phụ nữ khác và khiến mẹ anh phải sống trong đau khổ. Sau một thời gian ở nước ngoài anh quyết định về nước và lập công ty riêng. Bằng bất cứ giá nào anh cũng phải đánh bại Hạo Thanh để đưa Lễ Viễn trở thành một trong những tập đoàn hùng mạnh. Tới đó anh mới có thể đón mẹ về sống với mình. Điểm đặc biệt của nam chính là mắc phải chứng "sợ" phụ nữ. Cứ mỗi lần chạm vào nữ nhân là cơ thể anh rạo rực, khó chịu. Cổ họng khô khốc, tim cũng nhói lên, đau đến mức không chịu được. ___Vào truyện___ Bầu trời vào thu đúng thật dễ chịu. Ánh nắng không còn gay gắt, những cơn gió hiu hiu nhẹ thổi khiến tâm trạng thư thả vài phần. Chống hai tay lên lan can, Lê Đan giương ánh mắt phức tạp nhìn ra không gian rộng lớn bên ngoài. Từ khi còn nhỏ anh đã hứng chịu biết bao nhiêu biến cố gia đình. Ba mẹ thường xuyên cãi vã. Họ hàng không quan tâm. 15 tuổi anh quyết định sang nước ngoài du học. Sau khi trở về lại tự lập công ty riêng. Không muốn dính líu đến Hạo Thị. Và anh đang chờ đợi một ngày Lê Viễn chính thức đè bẹp được Hạo Thanh. Đến lúc đó mẹ có thể tự do tự tại mà không phải thấp mình dưới quyền lực của Hạo Chính Quốc, người được gắn mác người cha mẫu mực, thương yêu con cái hết lòng. *Reeng...Reeng...* Tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi. Liếc mắt nhìn sang, thấy số của một người quen, anh liền nhếch môi cười khẩy. "Con nghe!" "Về nước lâu như vậy mà con còn chưa chịu về thăm mẹ nữa sao?" "Con có thăm mẹ hay không cũng đều là lúc cha không hề có mặt ở nhà. Vì thế cho nên hãy tìm lí do khác mà gọi đến đi." "Ta chỉ muốn nhắc nhở con nên về nhà thường xuyên." "Về thường xuyên? Khi nào cha ở nhà thường xuyên thì con cũng sẽ về thường xuyên." "Con đừng dùng kiểu cách đó mà ăn nói với ta, cũng đừng tưởng ta không biết những gì con sắp làm. Đừng mơ tưởng xa vời nữa." "Thế thì...ai hơn ai vẫn còn là chuyện trước mắt. Nhưng nhất định cha và con sẽ là đối thủ thương trường. Không khoan nhượng!" "Con..." "Con có việc, thôi nhé. Chào cha!" Vội vàng ngắt máy, Lê Đan đưa mắt nhìn ra xa xăm. Nhất định sẽ có một ngày Lê Viễn sẽ đẩy Hạo Thị xuống vực sâu. Điều đó chỉ cần thời gian chứ kế hoạch thì đã chắc chắn. *Cạch* - Lê Đan! Bên ngoài Lam Trạch đi vào rồi đóng nhẹ cửa. Hai người là bạn thân thiết từ nhỏ. Bây giờ anh ấy cũng giúp Lê Đan điều hành Lê Viễn, cả hai người đều tốt nghiệp loại ưu tú, thêm kinh nghiệm lâu năm nên khá thuận lợi khi mọi thứ vừa mới bắt đầu. - Có chuyện gì sao? Châm một điếu thuốc, Lê Đan đưa lên môi hút một hơi rồi ngước mặt nhả làn khói trắng lên không trung. - Đến lúc gặp Liên Thị bàn việc rồi. Mày cần tao đi cùng không? - Ở đâu?- Lại nhả thêm một hơi khói, anh nhíu mày. - Bar S!- Lam Trạch nhún vai rồi vô tư ngồi bệt xuống sofa. - Tự tao, mày ở lại xem chừng công ty đi. Dụi tắt điếu thuốc, Lê Đan cho hai tay vào túi. Lúc này ánh mắt của anh mới di chuyển rồi dừng lại trên gương mặt của Lam Trạch. Đưa tay lên vuốt lại mái tóc, Lam Trạch gật đầu. - Đi thong thả. ... Trong không khí nhộn nhịp của quán bar S. Một cô gái tíu tít chạy theo phía sau một chàng trai cao lớn. Tay anh ấy nắm chặt lấy cổ tay khiến cô chẳng thể nào thoát được. Cố gắng vùng vẫy, cô cắn chặt môi. - Bác Hạ! Anh buông em ra đi! Anh đưa em đi đâu vậy? - Em đang cần tiền gấp mà. Anh chỉ còn cách này giúp em mà Bác Hạ mím môi, kéo cô đi sòng sọc. - Nhưng em không quen vào đây. Anh đưa em về đi!- Cô khó chịu, khó chịu từ không khí xập xình xung quanh cho đến cách ăn mặc được cho là chẳng giống ai của mình. - Anh Ngọc, em không muốn kiếm tiền sao? Ngày mai họ mà đến tìm nữa là cha em không yên đâu. Đưa cô đến trước một căn phòng hạng Vip, Bác Hạ ghì chặt lấy vai cô. - Em không muốn họ lấy mạng cha em đúng chứ? - Nhưng A Hạ, em không nghĩ tiền sẽ kiếm được trong Cô nhíu mày, cả gương mặt nhăn Anh cho em về nhà đi! - Không sao, có anh ở đây sẽ ổn thôi mà. Anh Ngọc cắn chặt môi nhìn bộ váy mình đang mặc. Đây là lần đầu tiên cô được trang điểm. Cũng là lần đầu tiên cô ăn mặc những bộ váy bó sát thế này. Mặc dù họ khen đẹp, lộng lẫy nhưng đối với cô đó chính là một cực hình. - Có thật sẽ kiếm được tiền không? Ánh mắt long lanh đầy ắp sự ngây thơ từ cô khiến Bác Hạ thoáng xao động. Anh biết Anh Ngọc thích mình từ năm cấp 3. Nhưng suy cho cùng anh không muốn cả hai tiến xa hơn. Phải nói chỉ để Anh Ngọc là "bạn gái hờ" sau lưng. Lúc nào cũng được quan tâm chăm sóc mà vẫn có thể qua lại với những cô gái khác, chẳng phải như vậy tốt hơn sao. - Đương nhiên, em chỉ cần vào ngồi đó thôi. Chẳng cần làm gì cả. - Em nghe Anh Ngọc bẽn lẽn gật Nhưng phải hứa là em chỉ ngồi yên thôi nhé. - Thì em chỉ cần ngồi yên thôi mà. Mở bật cửa, Bác Hạ dắt cô vào trong. Anh Ngọc nhăn nhó mặt mày. Đúng là đó giờ cô chẳng quen với những nơi ăn chơi sa đọa như thế. Bác Hạ đã lui tới những nơi như vậy từ bao giờ? Những người bên trong mỗi người hai tay ôm hai cô gái. Họ ăn mặc lả lơi đến độ như muốn khoe hết ra cả da lẫn thịt. Bỗng nhiên trong lòng Anh Ngọc dấy lên những nổi lo bất an. Những nơi thế này đúng ra đều không hợp với cô. - Em ngồi xuống đây! Bác Hạ kéo cô đến chỗ của một người đàn ông trung niên đang ôm sát hai cô gái trong lồng ngực mình. - Chào Cố Tổng! - A, cậu Tiêu đến rồi sao? Ngồi đi, ngồi đi. - Cố Tổng! Thế nào hả? Bác Hạ hơi cong môi, nhướng mày nhìn về phía Anh Ngọc đang khép nép ở một bên. Cố Thanh Nhân buông hai cô kia ra rồi nheo mắt nhìn. Dáng vóc đầy đặn đấy. Cả gương mặt cũng xinh xắn nữa. Tiểu tử Tiêu Bác Hạ đã tìm đâu ra được con mồi béo bở thế này vậy nhỉ? Đứng bật dậy, chỉnh chu lại áo vest. Ông ta đi đến gần Anh Ngọc. Bàn tay lạnh lẽo đưa một ngón trỏ nâng mặt cô lên. - Wow, tuyệt đấy. Vừa trông thấy là biết vị lạ rồi. Anh Ngọc hốt hoảng vội vã gạt tay ông ấy rồi lùi về sau vài bước. Ông ta làm gì mà phải động chạm như thế chứ? Cố Thanh Nhân nhìn dáng vẻ nhút nhát của cô mà cười khả ố. Tiến đến trước Anh Ngọc, ông ta liếm nhẹ môi. - Tiểu thư, đừng căng thẳng quá. - Chú...chú đừng qua Đưa tay ôm lấy bả vai, cô run rẩy. - Ô, giọng nói còn trong trẻo thế này cơ à? Vừa nói, Cố Thanh Nhân vừa thuận tay vuốt lấy bờ vai mảnh khảnh. Anh Ngọc rùng mình, nhắm tịt mắt rồi đẩy mạnh ông ấy ra. Lùi về phía sau, cô hối hả chạy ra ngoài. - A Hạ, em xin lỗi. - Anh Ngọc! Anh Ngọc! Bác Hạ gọi với theo. Đúng là vô tích sự. Cố Tổng là một trong những thương nhân thành đạt lại đang điều hành cả một tập đoàn lớn. Để lọt mắt của ông ta không hề dễ. Cũng vì Cố Thanh Nhân giữ một ít thông tin của dự án B nên anh mới chấp nhận cúi đầu. Bây giờ làm anh phải mất mặt với ông ấy có phải là chết hay không. - Cậu Tiêu, xem ra cô gái của cậu không biết điều Chỉnh lại cravat, Cố Thanh Nhân chỉ nhìn Bác Hạ bằng nửa con mắt. Anh Ngọc chạy nhanh ra ngoài cố gắng không để bản thân phải khóc. Bác Hạ tại sao lại muốn dắt cô đến chốn này? Rõ ràng từ đầu anh đã nói sẽ không ai để ý gì cả, chỉ cần ngồi một chỗ là có tiền hay sao? Nếu như lần này không phải xã hội đen đến tìm cha đòi nợ thì cô cũng chẳng đi theo anh như thế. * Uỵch * Do cứ cấm đầu cấm cổ chạy thoát thân nên Anh Ngọc va phải một người nào đó khiến cô ngã xuống đất. Hương thơm nam tính tức khắc sộc vào mũi. Hai mắt tuy nhắm chặt nhưng cô cảm nhận được sự mạnh mẽ từ đối phương và sự lạnh buốt đến tê cứng xương sống của mình. Người đó chẳng một động tĩnh, cứ đứng nhìn cô như trời trồng. Không đưa tay đỡ cô dậy cũng chả cất một lời trách móc. Anh Ngọc chống tay đứng lên, vừa phủi bụi trên người vừa cúi đầu lia lịa. - Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi anh... - Anh Ngọc! Nghe tiếng gọi, nhận ra ngay Bác Hạ đang đuổi theo. Anh Ngọc nhanh chóng chạy đi. Hiện tại cô không thể để anh ấy lại dắt mình vào trong đó. Hai người chạy lướt qua một dáng người to cao. Nãy giờ anh đứng đấy, tay vẫn cho vào túi, gương mặt góc cạnh chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng mi tâm lại có một chút xao động, nơi đáy mắt bắt đầu phức tạp hơn. Anh không quan tâm ai vừa phạm phải mình. Xinh đẹp hay xấu xí cũng chẳng để ý. Chỉ là...cô ấy khiến anh cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn có gì đó được cho là một chút ấm áp. Khác hẳn những người con gái khác, khi họ chạm nhẹ thôi cũng khiến bản thân anh như sống dở chết dở. - Là Anh Ngọc sao?
bị cha bán cho hạ thiếu